Đặng Huy Văn
(Thương gửi em yêu ở cuối trời)
Về già trở lại tuổi thơ
Bỗng yêu như thuở
dại khờ có em!
Mắt nai tóc xõa vai mềm
Thổn thức dưới
ánh trăng đêm hẹn hò
Giờ đây tuổi tác ai ngờ
Vẫn yêu như tuổi mộng mơ lặng thầm
Nhớ
ngày em mới mười lăm
Vừa gặp nhau đã
nhớ thầm trộm yêu
Nào ngờ Thanh Thủy một chiều
Gặp lại em thuở
rơi nhiều đạn bom
Chiến tranh ai mất ai còn?
Ai thương nhớ ai
mỏi mòn đợi ai?
Còn non còn nước còn dài
Sông Lam còn chảy
còn người thuyền quyên
Bởi chưng lạc bước Đào Nguyên(1)
Mà xưa Lưu, Nguyễn
qua miền nhớ thương?
Có quanh co khúc đoạn trường
Qua gian lao mới
biết thương phận người
Hỏi ai sinh ở trên đời
Mà không từng trải
một thời đắng cay?
Những được mất của đời này
Còn do kiếp trước
ăn mày cõi tiên
Còn do phước đức Thánh Hiền
Truyền cho các bậc
tổ tiên sinh thành
Còn do lãnh đạo văn minh
Hay phường vô học
dân mình cưu mang!
Phải chi đời quá phũ phàng
Mà thương ai để
lỡ làng “tuổi xuân”!
Đường về Chín Suối xa gần?
Mà ưu tư trót
mang thân phận người
Hãy yêu để sống em ơi!
Bởi trời “đã bắt làm người có thân”! (2)
Hà Nội,
27/5/2015
Đặng Huy Văn
(1). Sự tích Lưu,
Nguyễn lạc bước Đào Nguyên trong bài hát “Thiên Thai” của NS Văn Cao.
(2). Thơ của cụ
Nguyễn Du:
Cho hay muôn sự tại trời
Trời kia đã bắt làm người có thân!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét