Đặng
Huy Văn: Chồng của cô giáo Như Ý là thầy giáo dạy toán Hoàng Xuân Phố,
cháu gọi bằng bác cố Gs Ts Hoàng Xuân Hãn, một trí thức Việt Kiều yêu nước nổi
tiếng của Việt Nam tại Pháp, quê tại xã Đức Phúc, nay là xã Yên Hồ, huyện Đức
Thọ, tỉnh Hà Tĩnh. Năm 1979, thầy Hoàng Xuân Phố bị trọng bệnh nhưng vì nhà
nghèo không đủ tiền để thuốc thang chạy chữa nên đã đau đớn vĩnh viễn ra đi và
đã được an táng tại nghĩa trang quê nhà xã Yên Hồ, huyện Đức Thọ.
Thầy
giáo ra đi đã để lại cho cô Như Ý 5 người con chưa ai lập gia đình, thậm chí 3
người con sau còn đang tuổi đi học. Năm 1981, cô đã phải xin nghỉ hưu để ra Hà
Đông ở gần người con gái lớn đã lập gia đình tại Hà Đông, Hà Nội để đỡ cô đơn. Thời
đi học, tôi là học trò cưng của cả thầy Phố và cô Như Ý nên khi ra Hà Nội, tôi
thường được cô ân cần cởi mở mỗi khi tôi có dịp đến thăm cô. Nhờ thế mà tôi mới
biết được, phải sống xa quê cô rất nhớ quê hương Hà Tĩnh thân yêu của chúng
tôi. Cô đã đọc cho tôi nghe hàng trăm bài thơ cô sáng tác để nói về nỗi nhớ thầy,
nỗi nhớ quê hương đằng đẳng suốt 34 năm ấy. Đặc biệt những năm gần đây, cô đã rất
bức xúc về tình hình giặc Tàu xâm phạm Biển Đông và sự gây rối của hàng vạn người
lao động phổ thông Trung Quốc tại Vũng Áng-Đèo Ngang trên quê hương chúng tôi.
Sự
ra đi đột ngột của cô Như Ý đã làm cho tôi cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Vì cô là
một nữ sinh trường Đồng Khánh, Huế trước năm 1945 nên cô được dạy làm thơ rất
bài bản. Những bài thơ cô viết thấm đẫm tình người, tình mẫu tử, tình yêu quê
hương đất nước đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi từ lúc nào không biết. Cô vừa là
thầy vừa là một bạn thơ lớn của cuộc đời tôi suốt hơn 30 năm qua. Sau lễ tang
ngày 15/6/2015, cô đã được gia đình đưa về an táng bên mộ chồng tại nghĩa trang
xã Yên Hồ, huyện Đức Thọ, Hà Tĩnh. Tại nơi yên nghỉ cuối cùng ấy, chắc chắn cô
sẽ được cùng thầy đi thăm lại quê hương sau 34 năm xa cách. Tôi viết những dòng
lục bát này để thay một nén nhang bái vọng về quê hương tưởng nhớ và kính viếng
hương hồn cô Như Ý, vừa là cô giáo cũng vừa là một người mẹ văn chương của đời
tôi.
CÔ VỀ TẮM NƯỚC SÔNG LA
(Kính viếng hương hồn cô giáo Như Ý)
Cô về tắm nước Sông
La(1)
Ăn cơm rau muống
với cà dầm tương
Yên Hồ sống giữa
yêu thương
Cùng thầy thăm thú
quê hương sớm chiều
Cô lên Hồng Lĩnh
cheo leo
Nghe làn ví dặm
quê nghèo Nguyễn Du
Lam Giang phường
vải gọi đò
Tố Như ơi nhớ câu
hò này chưa?
Cô về thăm lại
trường xưa
Cấp Hai Thị Xã
bây giờ còn chăng?
Vách đất mái rạ
cũ càng
Đâu đây văng
vẳng giờ văn ngọt ngào
Đò sang Hộ Độ giờ
đâu?
Mà nay phải bắc
cây cầu ngang qua
Cô về Cửa Sót
quê choa
Tết ông bà cúng
mạ ba thật gần!
Huế Thương sau Tết
Mậu Thân(2)
Nữ sinh Đồng
Khánh còn chăng mấy người?
Trải hơn bảy chục
năm rồi
Còn ai sống sót
qua thời đạn bom?
Đèo Ngang ai mất
ai còn?
Câu thơ Bà Huyện
Thanh Quan đâu rồi?
Mà nay bè lũ đười
ươi
Rước Tàu vào xéo
giày người Việt Nam!
Dừng chân Cửa
Nhượng-Thiên Cầm
Nhìn ra biển hỏi,
Trường-Hoàng còn không?
Vì sao Thủ Phạm
Văn Đồng
Dâng Tàu quần đảo
mà không hỏi Trời?
Vụ Quang cô đến
tận nơi
Bao nhiêu trận lụt
mạng người dạt trôi?
Phường Ích Tắc hại
giống nòi
Ngây ngô giữ cái
ghế ngồi cho ai?
Cô buồn chăng bởi
hạng người?
Cố tình không hiểu
thấu lời Nguyễn Du
Ba trăm năm hậu Tố
Như(3)
Còn chăng Tổ Quốc,
cơ đồ Việt Nam?
Hà Nội,
30/6/2015
Đặng Huy Văn
CHÚ THÍCH:
(1).
Sông La, Yên Hồ, Hồng Lĩnh, Lam Giang, Hộ Độ, Cửa Sót, Cửa Nhượng-Thiên Cầm, Đèo Ngang, Vụ
Quang…là những địa danh quan trọng của tỉnh Hà Tĩnh. Đồng Khánh là một trường
Quốc Học nổi tiếng ở Huế được thành lập từ thời Pháp thuộc giành cho nữ sinh,
nơi trước 1945 cô Như Ý đã từng theo học.
(2). Tết Mậu
Thân, 1968, Huế Thương có hơn 7 ngàn người dân vô tội bị VC sát hại.
(3).
Thơ cụ Nguyễn Du: “Bất tri tam bách dư
niên hậu/Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như?”(Không biết ba trăm năm sau nữa/Thiên hạ ai còn khóc Tố Như?)
Nếu
tính từ năm sinh cụ Nguyễn Du 1765, thì ba trăm năm sau là năm 2065, cách năm
2060, năm sẽ hoàn tất việc sáp nhập Việt Nam vào Trung Quốc theo bản “Hiệp ước
Thành Đô 1990” của các nhà lãnh đạo CS Việt Nam đã thỏa thuận với CS Trung Quốc chỉ 5
năm thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét