Đặng Huy Văn
(Nhắn gửi ông Trọng, TBT đảng CS VN)
“Trời còn để
có hôm nay (*)
“Tan sương đầu
ngõ, vén mây giữa trời”
Phó tổng thống Mỹ
mỉm cười:
Tưởng ông cũng
thấu hiểu lời Nguyễn Du?
Thuở còn Vạn Thọ,
Đại Từ
Ông từng nghiền
ngẫm Tố Như những ngày
Truyện Kiều xưa
của ta nay
Sao ông không thấu
để Tây họ cười?
Biên cương giặc
bủa vây rồi
Lại thằng đồng chí
của “Người” ngày xưa
Giờ ông đã tỉnh
giấc chưa?
Sương giăng lạnh
lẽo che mờ núi sông!
Giặc Tàu xâm phạm
Biển Đông
Ông sợ líu lưỡi
sao không nói gì?
Trước khi du ngoạn
Hoa Kỳ
Tàu gọi sang để
dạy gì vậy ông?
Độc tài toàn trị
tổ tông
Cộng Tàu chỉ đạo
bắt ông điều hành
Phận đàn em phải
nghe anh
Bảy mươi năm trải
đã thành thói quen!
Khiến dân mình
mãi chịu hèn
Bởi mây che phủ
bóng đen trên trời
Ngờ đâu nay gặp
được người
Giúp xua sương lạnh,
mây trời vén quang!
Mà ông lại thấy
hoang mang
Biết về tâu với
thượng hoàng sao đây?
Nhỡ thiên triều
lại rung cây
Khỉ ông biết chạy
lay hoay đường nào?
Sao ông lại sợ
giặc Tàu?
Mà không biết dựa
đồng bào, hỡi ông!
Cùng nhau khai hội
DIÊN HỒNG
Hỏi muôn dân: “Giữ
Biển Đông, hay đừng?”
Dân thề: “SÁT
THÁT!” Biển Đông
Nếu Hoa Kỳ giúp,
non sông kính mời!
Độc tài toàn trị
ông ơi
Là mây đen phủ bầu
trời Việt Nam
Vén mây, sương
cũng sẽ tan
Đời ông may chỉ
một lần này thôi!
Hà Nội,
22/8/2015
Đ. H. V.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét