Đặng
Huy Văn: Nhân ngày
cuối năm, tôi đã đến thăm mẹ của một người bạn tôi. Bà cụ năm nay đã 90 tuổi, gầy
gò đau ốm luôn nhưng thần sắc vẫn còn minh mẫn. Bà sống với người con dâu góa bụa
đã ngoài 60. Đứa cháu nội duy nhất của bà đã lấy chồng và theo chồng vào làm
công nhân tại tỉnh Bình Dương đã lâu. Người con trai của bà, bạn tôi, đã hi
sinh tại Khe Sanh năm 1971. Chồng bà vì quá thương nhớ con nên cũng đã qua đời
vài năm sau đó. Con dâu của bà vì thương bà không có người chăm sóc nên không
đi bước nữa mà ở lại vừa chăm bà vừa nuôi con gái. Đến những năm 1990, cả nước
rộ lên phong trào nhờ các “nhà ngoại cảm” đi tìm mộ và hài cốt liệt sĩ thì bà
đã dục con dâu bán dần đất vườn lấy tiền vào Khe Sanh tìm mộ con trai. Người
con dâu đã nhiều lần cùng bạn bè thuê các nhà ngoại cảm giúp sức nhưng đã hơn
20 năm trời vẫn chưa tìm được hài cốt của chồng. Không biết có đáng tin không,
nhưng có một “thầy tâm linh” gọi hồn con trai bà lên cho biết, hài cốt của anh ấy
vẫn còn nhưng đã bị trôi vào một hốc núi đá, nơi đã được đào bới nhiều lần mà vẫn
chưa tìm thấy. Tôi cứ băn khoăn không biết ai là kẻ đã gây ra cuộc nội chiến
huynh đệ tương tàn đã làm cho hàng triệu người cả hai miền Nam Bắc phải đổ máu
một cách đau thương này? Và ai sẽ trả lời cho đồng bào Việt Nam câu hỏi, “Cho
tới đầu năm 2015, còn bao nhiêu vạn người lính trẻ đã ngã xuống trên dãy Trường
Sơn mà hiện vẫn chưa tìm thấy được hài cốt?”
Đầu
năm 2015 này, vợ bạn tôi lại lên đường đi tìm mộ. Tôi cầu mong hài cốt của bạn
tôi cùng hàng vạn liệt sĩ khác sẽ sớm tìm được để cho những người mẹ già có
thể thênh thản “về” cõi Tây Phương Cực Lạc theo ước muốn của những người phật tử
theo Pháp Môn Phật Giáo Tịnh Độ như bà mẹ này của bạn tôi!
ĐẦU NĂM ĐI TÌM MỘ
(Thác lời một người vợ liệt sĩ)
Ngày hai đứa xa
nhau
Em vừa mới có bầu
Anh lên đường nhập
ngũ
Em cố ghìm buồn
đau!
Thư về mấy tháng
đầu
Rồi tin anh biền
biệt
Trời xanh kia có
biết
Anh yêu giờ nơi
đâu?
Chưa đầy bảy
tháng sau
Em hạ sinh con
gái
“Thủy” tên anh
nhắn lại
Nếu sinh con gái
đầu!
Ngày con đầy hai
tháng
Bỗng tin về quặn
đau
Anh chết vùi
trong trận
Khe Sanh giáp
Nam Lào!
Bởi con thơ phải
gắng
Vì thương mẹ yếu
đau
Mà em quên năm
tháng
Quên mưa nắng dãi
dầu
Nhưng em không
thể nào
Quên bóng hình
anh được
Đêm đêm em thầm
ước
Chúng mình còn
kiếp sau!
Khi người người
rủ nhau
Vào Trường Sơn
tìm mộ
Cũng khoảng thời
gian đó
“Nhà ngoại cảm”
rất nhiều!
Thương anh em
cũng liều
Gửi con cho bà nội
Thuê người mang
khăn gói
Vượt dốc đèo
cheo leo
Như sơ đồ mang
theo
Mộ anh trong rừng
rậm
Lối đi đầy vắt,
rắn
Không chùn bước,
rợn người
Hơn hai chục năm
trời
Đổi mấy nhà ngoại
cảm
Cùng anh em bè bạn
Khe Sanh tìm khắp
nơi
Nghe người chôn
anh nói
Mộ anh bên gốc sồi
Gốc sồi không
còn cội
Cội đã “dời” về
xuôi?
“Thầy tâm linh”
phán bảo
Lúc thì cạnh bờ
khe
Lúc thì trong hốc
núi
Chỉ chỗ nào cũng
nghe!
Nhưng đào lên
toàn đá
Chẳng lẽ hài cốt
anh
Giờ đã thành
“hóa thạch”
Giữa núi rừng
Khe Sanh?
Đầu năm đi tìm mộ
Anh lạc giữa rừng
xanh
Tìm đâu ra hốc
núi?
Lưu giữ cốt hài anh
Để được ôm anh
khóc
Dù chỉ một lần
thôi
Để con yêu gặp bố
Dẫu xương đã vụn
rời!
Để mang về gặp mẹ
Năm nay chín
mươi rồi
Chờ hôn con lần
cuối
Trước khi “về”,
anh ơi!
Hà Nội, 31/12/2014
Đặng Huy Văn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét